Đóng góp của Tự Lực Văn Đoàn cho nền văn xuôi Việt
Nam tương đối dễ nhận thấy và đã được nhiều người đề cập tới. Nhưng các tác giả
trong Tự Lực Văn Đoàn còn góp sức một cách rất đáng kể trong việc đưa phong
trào Thơ Mới tới chỗ thành công. Qua hai tiếng “Thơ Mới,” chúng tôi muốn nói đến
phong trào thơ do Phan Khôi khởi xướng với bài “Tình già,” đăng trên Phụ Nữ Tân Văn số 122 (tháng 3 năm 1932),
được một vài nhà thơ như Lưu Trọng Lư hưởng ứng. Tuy nhiên, chỉ sau khi các nhà
thơ trong Tự Lực Văn Đoàn đã “nhập cuộc,” cộng thêm sự tham dự của một số thành
viên khác (nhiều lúc nhân danh toàn nhóm), qua nhiều phương tiện khác nhau, nhất
là trên hai tờ tuần báo Phong Hóa và Ngày Nay, phong trào này mới bộc phát mạnh
mẽ, đưa “Thơ Mới” tới vị trí ưu thắng. Xin được trình bày sự kiện ấy qua những trang
sau.
I.
Đóng góp của các nhà thơ trong Tự Lực
Văn Đoàn:
Trong Tự Lực Văn Đoàn
có ba nhà thơ, nhưng Tú Mỡ sáng tác theo các thể cũ, chỉ có Thế Lữ và Xuân Diệu
là những nhà thơ hoàn toàn “mới.” Xin được đề cập tới hai nhà thơ này trước.
Thế Lữ:
Theo Vũ Ngọc Phan trong
Nhà Văn Hiện Đại, Thế Lữ là “một thi
sĩ có công đầu trong việc xây dựng nền thơ mới.” Cũng theo Vũ Ngọc Phan, “Phan
Khôi, Lưu Trọng Lư chỉ là những người làm cho người ta chú ý đến thơ mới mà
thôi, … Thế Lữ mới chính là người làm cho người ta tin cậy ở tương lai của thơ
mới.”
Thơ của Thế Lữ không chỉ
mới về lời mà còn về ý tưởng. Những ý ấy được ông diễn đạt một cách tha thiết,
nồng nàn:
Tôi chỉ là một khách
tình si
Ham vẻ Đẹp có muôn
hình, muôn thể
Muợn lấy bút nàng Ly
Tao, tôi vẽ
Và mượn cây đàn ngàn
phiếm, tôi ca
Vẻ Đẹp u trầm, đắm đuối,
hay ngây thơ
Cũng như vẻ Đẹp cao
siêu hùng tráng
Của non nước, của thi
văn, tư tưởng …
(Cây
đàn muôn điệu)
Theo
Hoài Thanh trong Thi Nhân Việt Nam,
khi “thơ mới vừa ra đời, Thế Lữ như vừng sao đột hiện, ánh sáng chói khắp cả trời
thơ Việt Nam.” Hoài Thanh cũng nhận xét, “Thế Lữ không bàn về thơ mới, không
bênh vực thơ mới, không bút chiến, không diễn thuyết,” nhưng “… chỉ lặng lẽ, điềm
nhiên bước những bước vững vàng, mà trong khoảnh khắc cả hàng ngũ thơ xưa phải
tan vỡ.”
Hoài Thanh rất có lý khi viết, “Không có gì khiến
người ta tin ở thơ mới hơn là đọc những bài thơ mới hay.” Trong Việt Nam Văn Học Sử Giản Ước Tân Biên, giáo sư Phạm Thế Ngũ cũng ghi nhận:
“Thế Lữ đã gây cho thơ mới một nền tảng vững vàng với những tác phẩm giá trị của
ông.” Một trong những thành công đáng kể của Thế Lữ là bài “Nhớ rừng.” Bài này đã
rất được chú ý ngay khi vừa xuất hiện trên Phong
Hóa số 95 (ra ngày 27/4/1934), nhất là qua những câu như:
Nhớ
cảnh sơn lâm bóng cả, cây già
Với
tiếng gió gào ngàn, với giọng nguồn hét núi,
Với
khi thét khúc trường ca dữ dội
Ta bước chân lên dõng dạc, đường
hoàng …
Theo Đoàn Phú Tứ (tác giả bài thơ “Màu thời gian”), “Chỉ
cần hai câu:
Nào
đâu những đêm vàng bên bờ suối
Ta
say mồi, đứng uống ánh trăng tan
cũng
đủ thấy thơ mới hơn thơ cũ.”
Vũ
Đình Liên (tác giả bài thơ “Ông đồ”) còn nói mạnh hơn: Hai câu trên “có sức mạnh
như một tuyên ngôn để bênh vực thơ mới.”
Thế Lữ còn là tác giả những bài thơ đầy mơ mộng với
cảnh tượng diễm tuyệt như “Tiếng trúc tuyệt vời,” “Tiếng sáo Thiên thai”:
Mây
bay … gió quyến mây bay …
Tiếng
vi vút như khuyên van, như dìu dặt
Như
hắt hiu cùng hơi gió heo may …
Hay:
Tiếng
đưa hiu hắt bên lòng
Buồn
ơi! Xa vắng, mênh mông là buồn …
Tiên
nga tóc xõa bên nguồn
Hàng
tùng rủ rỉ trên cồn đìu hiu
Mây
hồng ngừng lại sau đèo
Mình
cây nắng nhuộm, bóng chiều không đi…
Về
sau, khi nhiều nhà thơ mới có tài xuất hiện thêm trên thi đàn, hào quang rực rỡ
của Thế Lữ có giảm đi phần nào, nhưng công của ông trong việc “dựng nền” cho phong
trào Thơ Mới quả không thể phủ nhận.
Xuân
Diệu:
Theo
Vũ Ngọc Phan trong Nhà Văn Hiện Đại, Xuân
Diệu là “người đã đem đến cho thi ca Việt Nam nhiều cái mới nhất.” Khi thơ Xuân
Diệu vừa xuất hiện, ông bị chê, bị chỉ trích là “ngô nghê” và “quá Tây,” nhất
là qua những từ “mặt trời đi ngủ,” “vài miếng đêm” … (chịu ảnh hưởng của Pháp
ngữ: “le soleil se couche,” quelques morceaux de nuit”…). Về sau Xuân Diệu cũng
sửa lại, giảm bớt phần nào những chỗ “quá Tây” ấy:
Đêm
bâng khuâng đôi miếng lẩn trong cành.
Theo nhận xét của Vũ Ngọc Phan, thơ Xuân Diệu “đằm
thắm, nồng nàn …, cả ý lẫn lời đều thiết tha, làm cho nhiều thanh niên ngây ngất”:
Không
gì buồn bằng những buổi chiều êm.
Mà ánh sáng mờ dần cùng bóng tối.
Gió lướt thướt kéo mình qua cỏ rối
Đêm bâng khuâng đôi miếng lẩn trong cành
Mây theo chim về dãy núi xa xanh
Từng đoàn lớp nhịp nhàng và lặng lẽ
Không gian xám tưởng sắp tan thành lệ.
Thôi hết rồi! Còn chi nữa đâu em! …
Mà ánh sáng mờ dần cùng bóng tối.
Gió lướt thướt kéo mình qua cỏ rối
Đêm bâng khuâng đôi miếng lẩn trong cành
Mây theo chim về dãy núi xa xanh
Từng đoàn lớp nhịp nhàng và lặng lẽ
Không gian xám tưởng sắp tan thành lệ.
Thôi hết rồi! Còn chi nữa đâu em! …
(Tương
tư chiều)
Những bài “Nhị hồ,” Nguyệt cầm” với âm điệu du
dương, cho thấy tác giả là một nhà thơ có tài với khiếu quan sát tinh tế và nghệ
thuật thật điêu luyện:
Nhị
hồ để bốc niềm cô tịch
Không
khóc nhưng mà buồn hiu hiu …
Sương
nương theo trăng ngừng lưng trời,
Tương tư nâng lòng lên chơi vơi ...
Tương tư nâng lòng lên chơi vơi ...
Thu
lạnh, càng thêm nguyệt tỏ ngời,
Đàn
ghê như nước, lạnh, trời ơi.
Long
lanh tiếng sỏi, vang vang hận:
Trăng
nhớ Tầm Dương, nhạc nhớ người …
Xuân
Diệu còn nhiều câu đặc sắc khác:
.
Những luồng run rẩy rung rinh lá
. Cành biếc run run
chân ý nhi
Cùng
những câu đầy hình ảnh và cảm xúc:
. Thỉnh thoảng nàng trăng tự ngẩn ngơ
Non xa khởi sự nhạt
sương mờ
Đã nghe rét mướt luồn
trong gió
Đã vắng người sang những
chuyến đò.
(Đây mùa thu tới)
. Em sợ lắm, giá băng tràn mọi nẻo
Trời đầy trăng, lạnh lẽo
suốt xương da …
(Lời kỹ nữ)
Theo
Hoài Thanh trong Thi Nhân Việt Nam,
“Xuân Diệu mới nhất trong các nhà thơ mới,” và “rất được giới trẻ yêu thích.” Trước
hết, thơ ông gần với giới trẻ:
Hãy
biết rằng anh lúc ở trường
Rất
tồi toán pháp, khá văn chương.
Chàng
trai đi học nghe chim giảng …,
(Giới thiệu)
Ông cũng nói lên những cảm xúc, tâm tư của họ:
Thư
thì mỏng như suốt đời mộng ảo
Tình
thì buồn như tất cả chia ly
Xếp
khuôn giấy để hoài trong túi áo
Mãi trăm lần viết lại mới đưa đi.
Lòng
e thẹn cũng theo tờ vụng dại
Tới
bên em chờ đợi mãi không về
Em
xé nhỏ lòng non cùng giấy mới
--Mây
đầy trời hôm ấy phủ sơn khê …
(Tình
thứ nhất)
Hay:
Chúng
tôi ngồi, vây phủ bởi trăng thâu
Tay
trong tay, đầu dựa sát bên đầu …
(Biệt
ly êm ái)
Trong
Thi Nhân Việt Nam, Hoài Thanh trích dẫn
thơ Xuân Diệu nhiều hơn tất cả các tác giả khác. Xuân Diệu được chọn in 15 bài,
trong khi Thế Lữ và Hàn Mặc Tử mỗi người chỉ có 7 bài. Nguyễn Bính được chọn in
8 bài. Chỉ có Lưu Trọng Lư và Huy Cận gần đạt tới số lượng của Xuân Diệu, mỗi
người được trích dẫn 11 bài.
Trong
Việt Nam Văn Học Sử Yếu, ở chương về
các nhà thơ của thế kỷ 20 (Chương thứ Sáu, Năm thứ Ba, tiêu đề “Mấy thi sĩ hiện
đại”), giáo sư Dương Quảng Hàm chỉ viết về ba nhà thơ cũ và ba nhà thơ mới. Ba
nhà thơ cũ là Tản Đà, Á Nam Trần Tuấn Khải, và Đông Hồ. Ba nhà thơ mới được ông
viết để phân tích là Hàn Mặc Tử, Thế Lữ, và Xuân Diệu. Hai trong ba nhà thơ mới
được học giả họ Dương “đưa vào văn học sử” là thành viên của Tự Lực Văn Đoàn. Ở
trường hợp Xuân Diệu (sinh năm 1916), khi Việt
Nam Văn Học Sử Yếu được xuất bản lần đầu năm 1941, ông mới 25 tuổi.
Tú
Mỡ:
Ông
chuyên viết trào phúng, châm biếm bằng những thể thơ cũ: lục bát, song thất lục
bát, hát nói, ngũ ngôn, thất ngôn (cả tứ tuyệt lẫn bát cú, trường thiên). Ông
cũng sáng tác bằng một thể thơ dân gian là hát xẩm, cùng những thể biền ngẫu
như phú và văn tế. Nhưng ông viết với một tinh thần mới. Trong nhiều bài trên Phong Hóa, Ngày Nay, ông vạch ra để giễu
cợt những chỗ sáo, chỗ rỗng trong một số bài thơ cũ (sẽ nói rõ hơn trong phần sau).
Những bài châm biếm, trào phúng của ông khiến Phong Hóa và Ngày Nay được
nhiều người thích đọc, giúp báo bán rất chạy. Tuy không công khai phát biểu thành
lời, ông đã giúp chủ trương “xây dựng cái mới” (trong đó có “Thơ Mới”) của Tự Lực
Văn Đoàn một cách rất hiệu quả.
II.
Dùng Phong Hóa, Ngày Nay để vạch ra, chế giễu những chỗ dở, chỗ sáo rỗng
của nhiều bài thơ cũ:
Trong
các nhà thơ cũ giữa giai đoạn tranh chấp “thơ cũ, thơ mới,” Tản Đà có địa vị rất
cao. Có lẽ chính vì thế, nhóm chủ trương Tự Lực Văn Đoàn đã lựa chính Tản Đà để
giễu cợt đầu tiên.
Trong
bài “Cảm thu, tiễn thu,” Tản Đà có những câu:
Từ
vào thu đến nay
Gió thu hiu hắt
Sương thu lạnh
Giăng thu bạch
Khói thu xây thành
Lá thu rơi rụng đầu ghềnh
Sông thu đưa lá bao ngành biệt ly
Nhạn về én lại bay đi
Đêm thì vượn hót, ngày thì ve ngâm…
Gió thu hiu hắt
Sương thu lạnh
Giăng thu bạch
Khói thu xây thành
Lá thu rơi rụng đầu ghềnh
Sông thu đưa lá bao ngành biệt ly
Nhạn về én lại bay đi
Đêm thì vượn hót, ngày thì ve ngâm…
Và:
Sắc
đâu nhuộm ố quan hà
Cỏ vàng, cây đỏ, bóng tà tà dương …
Cỏ vàng, cây đỏ, bóng tà tà dương …
Hình
ảnh tuy đẹp nhưng không giống cảnh sắc Việt Nam. Ngay trên Phong Hoá số 16 (tức số thứ ba của nhóm chủ biên mới, ra ngày
6/10/1932) đã xuất hiện một bài thơ với tên tác giả là Bán Than (một trong những
bút hiệu khác của Khái Hưng), lấy nhan đề “Cảm thu” với những câu như sau:
Nào
đâu mặt đất ngô đồng rụng
Chỉ
thấy bên đường đám cỏ tươi.
Trai
gái quanh hồ cười khúc khích
Sầu
riêng thi sĩ lệ đầy vơi.
Hai
tháng sau, trên Phong Hóa số 24 (ra
ngày 2/12/1932), lại có một bức tranh “Cảm thu,” ký tên tác giả Đông Sơn (bút
hiệu khác của Nhất Linh). Bức tranh gồm hai phần, mang tiêu đề “Tưởng tượng” và
“Sự thật.” Trong phần “Tưởng tượng,” tác
giả vẽ một thi nhân mơ màng nhìn lá rụng, tuyết rơi …, cùng bầy nhạn đang bay
trên trời mà ngâm nga. Trong phần “Sự thật” ngay bên cạnh, ta thấy cảnh trời nắng
chói chang, cây lá vẫn tươi tốt (đúng cảnh “thu” của Hà Nội). Một người rất giống
Tản Đà, một tay cầm dù che nắng, tay kia cầm quạt vừa đi vừa quạt, khăn trên đầu
lột ra khoác ở cánh tay (vì nóng). Trên trời không thấy chim nhạn nhưng có hai phi
cơ đang bay, tiếng máy ồn ào. Ngay dưới bức tranh là mục “Giòng nước ngược” với
một bài hát nói của Tú Mỡ, nhan đề “Tả bức tranh cảm thu” với những câu như
sau:
Cây
tươi tốt, lá còn xanh ngắt
Bói
đâu ra lác đác lá ngô vàng?
Trên
đường đi nóng rẫy như rang
Cảnh tuyết phủ mơ màng thêm quái lạ
…
Công
bình mà nói, nhóm chủ trương Tự Lực Văn Đoàn không có ý chỉ trích cá nhân Tản Đà.
Họ chỉ muốn châm biếm những chỗ sáo, quá xa sự thực của các nhà thơ cũ.
Trên
Phong Hóa số 148 (ra ngày 10/5/1935),
trong một bài điểm sách lấy nhan đề “Những bông hoa trái mùa,” dưới bút hiệu Lê
Ta, Thế Lữ giễu cợt những sáo ngữ của một số nhà thơ đã chỉ biết mượn ý, mượn lời
của người trước. Trong mục “Điểm sách” trên nhiều số Phong Hóa và Ngày Nay về
sau, Thế Lữ tiếp tục chế giễu một số thơ cũ dở; song song với việc chỉ trích một
số thơ mới bị ông cho là dở.
III.
Dùng Phong Hóa, Ngày Nay để bày tỏ ý kiến về thơ, cổ võ cho thơ mới, và
giới thiệu những bài thơ mới đặc sắc:
Trên
Phong Hóa số 15, tức số thứ hai của
nhóm chủ biên mới (ra ngày 29/9/1932), trong bài “Sầu thảm nhiều rồi” của Việt
Sinh (bút hiệu khác của Thạch Lam), tác giả chê thơ cũ là “nhiều sầu thảm quá.”
Trên
Phong Hóa số 36 (ra ngày 3/3/1933),
Nhất Linh viết một bài bàn luận về thơ mới.
Trên
Phong Hóa số 54 (ra ngày 7/7/1933),
trong một bài giới thiệu Thế Lữ, Nhất Linh viết, “Ta không nên sợ cái mới,” vì
“Sợ cái mới tức là sợ tương lai, chỉ muốn theo con đường đã vạch sẵn.”
Trên
Phong Hóa số 97 (ra ngày 11/5/1934),
trong một bài nhan đề là “Thơ Mới,” Nguyễn Tường Bách chê một số thơ mới về sự
lố lăng, nhưng bày tỏ niềm tin vào tương lai của thơ mới. Theo ông, thơ mới “đã
vượt qua những thử thách,” và “đã có những cơ cấu vững chắc.”
Trên
Phong Hóa số 134, tức số Xuân Ất Hợi (ra
ngày 30/1/1935), Tứ Ly (bút hiệu trước của Hoàng Đạo) vừa nhận xét vừa cổ võ:
“Đến nay thơ mới đã nghiễm nhiên chiếm địa vị quan trọng trong làng văn, số thi
sĩ làm thơ mới càng ngày càng nhiều,” và “Tương lai thơ mới rất rực rỡ.”
Trong
các mục “Tin thơ” xuất hiện trên nhiều số Phong
Hóa và Ngày Nay về sau, Thế Lữ viết
lời giới thiệu, nhằm mục đích khuyến khích, khen ngợi … những đoạn thơ, bài thơ
hay của các tác giả thơ mới vừa xuất hiện.
Nhưng
điều quan trọng nhất là Tự Lực Văn Đoàn đã dùng hai tờ Phong Hóa và Ngày Nay để phổ
biến, giới thiệu những áng thơ mới có giá trị. Phong Hóa số 31, tức số Xuân Quý Dậu (ra ngày 24/1/1933), in lại bài
“Tình già” của Phan Khôi và đăng bốn bài thơ mới của Lưu Trọng Lư. Từ đó, Phong Hóa, tiếp theo là Ngày Nay, đăng thơ của Thế Lữ, Vũ Đình
Liên, Huy Thông, Lan Sơn, Thái Can … cùng một số tác giả khác. Năm 1935, bắt đầu
đăng thơ Xuân Diệu. Năm 1937, thêm thơ của Chế Lan Viên, Nguyễn Bính. Từ 1939,
xuất hiện thơ Huy Cận. Từ 1940, thêm thơ của Tế Hanh, Anh Thơ, Thanh Tịnh, Huyền
Kiêu… Rất nhiều nhà thơ mới quan trọng được biết tới lần đầu qua hai tờ tuần báo
của Tự Lực Văn Đoàn.
IV.
Giải thưởng văn chương Tự Lực Văn
Đoàn:
Qua
các giải thưởng văn chương hai năm phát một lần, Tự Lực Văn Đoàn muốn phát hiện,
nâng đỡ, khuyến khích những tài năng mới cả về văn lẫn về thơ. Qua ba lần trao
giải, số người được thưởng về văn xuôi nhiều hơn; nhưng từ 1937, đã có người được
“khuyến khích đặc biệt” về thơ.
Năm
1935:
Theo bản công bố kết quả đăng trên Phong
Hoá số 174 (14/2/1936), không tác phẩm nào được các giải nhất và nhì. Cả bốn
giải thưởng đều là giải khuyến khích, và được trao cho bốn tác phẩm bằng văn xuôi:
1. Ba,
truyện ngắn của Đỗ Đức Thu.
2.
Bóng
Mây Chiều, tiểu thuyết của Hán Văn Lãng.
3. Bóng Ba Người, truyện
của Trịnh Huy Tiến.
4. Cô Thủy, truyện
của Nguyễn Khắc Mẫn.
(Số tiền thưởng 100 đồng được chia đều
cho bốn tác phẩm).
Năm
1937:
Theo bản báo cáo của Hội đồng Giám khảo do Thạch Lam viết, đăng trên Ngày Nay số 81 (17/10/1937), có hai tác
phẩm được giải thưởng chính:
1. Về
kịch: Kim Tiền của Vi Huyền Đắc.
2. Về
phóng sự tiểu thuyết: Bỉ Vỏ của Nguyên
Hồng.
(Mỗi
tác phẩm được 100 đồng).
Ngoài
ra, còn có thêm:
3. Giải
khuyến khích: Nỗi Lòng, tiểu thuyết của
Nguyễn Khắc Mẫn.
(30
đồng tiền thưởng từ một nữ độc giả vô danh).
4. Bằng
khen “Tự Lực Văn Đoàn khuyến khích đặc biệt”: Tâm Hồn Tôi, thơ của Nguyễn Bính.
Năm
1939:
Theo bản thông báo kết quả đăng trên Ngày
Nay số 208 (18/5/1940), có hai giải thưởng về văn:
1. Làm Lẽ,
tiểu thuyết của Mạnh Phú Tư.
2. Cái Nhà Gạch,
tiểu thuyết của Kim Hà (khi xuất bản thành sách, tác phẩm này đổi tên là Tiếng Còi Nhà Máy).
(Mỗi
tác phẩm được 100 đồng).
Về
thơ, hai tập Bức Tranh Quê của Anh Thơ
và Nghẹn Ngào của Tế Hanh được tuyên
bố: “Ban Giám khảo đặc biệt chú ý.” Tác
giả Bức Tranh Quê được tặng 30 đồng để
“khuyến khích phái nữ lưu.” Với tập thơ Nghẹn
Ngào, bản thông báo cho biết: “Nếu tác giả bằng lòng, sẽ lựa các bài đăng
trên báo Ngày Nay để độc giả thưởng
thức.” Thơ của Tế Hanh bắt đầu xuất hiện trên Ngày Nay từ số 209 (25/5/1940) với lời giới thiệu của Nhất Linh. Mấy
năm sau, thi tập Hoa Niên của Tế Hanh
được nhà Đời Nay của Tự Lực Văn Đoàn xuất bản.
Bản
thông báo cũng cho biết thêm: “Ngoài các tác phẩm kể trên, còn một số tác phẩm được
ban giám khảo chú ý và khen tặng trên giấy,” nhưng “Giấy đó sẽ gửi riêng cho các
tác giả.” Tuy chúng ta không biết bao nhiêu người đã được “khen tặng” riêng như
thế, nữ sĩ Mộng Tuyết ở Hà Tiên cho biết bà nhận được (và đã trưng ra) một bản
“Lời khen tặng” in trên giấy rất đẹp, với chữ ký của sáu thành viên quan trọng
trong Tự Lực Văn Đoàn (Nhất Linh, Khái Hưng, Hoàng Đạo, Thạch Lam, Tú Mỡ, Thế Lữ)
cùng dấu son của văn đoàn, cho tập thơ Phấn
Hương Rừng của bà.
Tóm
lại, trong bộ môn thơ, ít nhất bốn nhà thơ đã được Tự Lực Văn Đoàn đặc biệt
khuyến khích: Nguyễn Bính, Anh Thơ, Tế Hanh, và Mộng Tuyết. Đa số những người được
khích lệ như thế còn rất trẻ. Năm 1937, khi được bằng khen của Tự Lực Văn Đoàn,
Nguyễn Bính mới 19 tuổi (ông sinh năm 1918). Năm 1939, khi nhận được lời tuyên
bố “Tự Lực Văn Đoàn đặc biệt chú ý,” Anh Thơ và Tế Hanh cùng ở tuổi 18 (hai người
sinh năm 1921). Khi được Tự Lực Văn Đoàn gửi “Lời khen tặng” đến tận nhà, Mộng
Tuyết ở tuổi 25 (bà sinh năm 1914).
V.
Nhà xuất bản Đời Nay của Tự Lực Văn
Đoàn in các tác phẩm thơ mới có giá trị:
1935
và 1941: Mấy Vần Thơ của Thế Lữ
1938 : Thơ
Thơ của Xuân Diệu
1940 : Lửa
Thiêng của Huy Cận
1941 : Bức
Tranh Quê của Anh Thơ
1943 : Mây
của Vũ Hoàng Chương
1945 : Hoa
Niên của Tế Hanh