Saturday, January 14, 2023

Thơ TRỊNH Y THƯ

1.

 

Qua sông tóc đẫm hơi sương

nghìn cây trụi lá cuối đường đổ xiêu

trong đôi mắt có rừng chiều

trong mênh mông có tiếng triều triều dâng.

 

2.

 

Tiếng đêm giao bóng trăng ngàn

nụ hoa chớm nở đã tàn canh thâu

buông tay lỡ nhịp dạ sầu

bơ vơ một nỗi tìm đâu quê nhà.

 

 

3.

 

Biển sâu vốn rất vô tình

ba xuân một nấm cỏ xanh nào ngờ

mấy mươi năm vẫn đứng chờ

chờ ngày trở lại bục thờ khói hương.

 

 

4.

 

Hoa đêm trắng nở đầy sân

miên man những lớp sóng gần vây quanh

có giọt nước mắt rơi nhanh

bên kia phần mộ đã xanh cỏ rồi.

  

5.

 

Chiều rơi heo hút cõi ngoài

xa im vệt máu vạch dài trời tây

thấp vàng bóng núi ôm mây

dấu nguồn xanh thẳm ngập đầy cõi trong.

 

 

6.

 

Nao nao nước chảy hai dòng

qua sông mới tỏ nỗi lòng người đi

thương con chim lạc lối về

giữa đồng hoang lạnh não nề khói sương.

 

 

7.

 

Thư em viết có niềm vui

sao tôi chỉ thấy một trời tang thương

có em tóc lấm bụi đường

tay ôm tay xách dặm trường nuôi con.

 

 

8.

 

Bao nhiêu năm ở nơi đây

tôi yêu bóng tối phủ đầy quanh tôi

niềm ngờ vực nỗi đơn côi

tôi ôm ngủ miết một đời phù vân.

 

 

9.

 

Sông tôi một nhánh khô dòng

bờ chênh thác ngọn đổ vòng chân mây

mai em còn nhớ về đây

xin đem chút nắng phủ đầy sông tôi.

 

 

10.

 

Sáng ra thấy tóc chấm vai

chợt hay năm tháng đã dài đời nhau

dặm trường nhớ buổi mưa mau

xót xa ngày muộn trước sau – thôi đành.

 

 

11.

 

Xin cho một khoảng trời xanh

dẫu không tri kỷ vẫn quanh nỗi buồn

xin cho một góc trời gần

dẫu không duyên nợ vẫn cần vòng tay.

 

 12.

 

Tôi đêm giú chín trái xanh

tôi xuân trái nở bên cành đông mai

em đừng cửa đóng then gài

tôi xuân đứng ở hiên ngoài chờ em.

  

13.

 

Sương bay lả tả đầu ghềnh

tôi xuân gác trọ lênh đênh nửa đời

bờ thu áo trắng tro phai

bài ca nội cỏ âm dài tang mây.

 

 14.

 

Nghìn con nước chảy quẩn quanh

đời quay lưng lại nên đành bỏ đi

còn tôi với Phật u trì

lăng nhăng tôi nói từ bi Phật cười.

 

 

15.

 

Xòe tay năm ngón còn nguyên

còn tôi chén đắng lời nguyền thất sơ

bấy nhiêu năm vẫn còn ngờ

như người tử tội ngồi chờ hồng ân.

 

 16.

 

Người đi cỏ mọc vườn xưa

ta về đốt lửa thấy thừa bát canh

ngày chim sải cánh lìa thành

vết thư hương cũ vàng duềnh quyên soi.

 

 17.

 

Bao kỳ nguyệt lặn bến chờ

quanh tôi nước vẫn thờ ơ chảy hoài

đứng đây không biết đón ai

nhìn theo chiếc bóng đổ dài triền sương.

 

 18.

 

Thấy con chim lạc giữa trời

mà thương tóc mận một thời chưa phai

trước sân không biết chờ ai

ánh tà soi bóng cỏ dài vàng pha.

  

19.

 

Còn mình ta đứng giữa trời

nhìn con nước chảy cát phơi hai dòng

bến bờ nửa mảnh thu phong

cũng tàn xiêu cả rêu rong ngập hồn.

 

 20.

 

Từ hôm khóe hạnh truân chuyên

bỗng thương mái lạnh trăng huyền chìm sâu

một lần lỡ buổi đưa nhau

từ đêm mưa bạc thu sau vẫn chờ.

 

 21.

 

Người đi theo bọt sóng đưa

ta về ngõ vắng nắng lưa thưa vàng

như thiên phù mộng bàng hoàng

chiếu chăn sách vở ngổn ngang trăm chiều.

 

 22.

 

Ngăn tim giấu nỗi bơ vơ

mắt căng bật máu còn ngờ rượu cay

đời như cuộc chợ trả vay

trăm năm còn lại một ngày cũng vui.

 

 23.

 

Sáng ra trời mở thênh thang

cánh hoa rất nhẹ nở vàng nắng xuân

áo em tuyết bạch giá ngần

tà e ấp khép tà vân vê chờ.

 

 24.

 

Xuân em thức tự bao giờ

xuân tôi như vệt bóng mờ vụt qua

vườn em một nụ thiết tha

giấu riêng gối mộng cỏ hoa ngậm sầu.

  

25.

 

Xuân xưa cô nhỏ thương anh

trong phong giấy đỏ đựng tình trúc mai

xuân nay cô nhỏ thương ai

mà sao tóc rối bay ngoài song thưa.

 

 26.

 

Xuân xưa cô nhỏ đi chùa

dài tơ khép nép gió đùa tàn hoa

hồn ai rụng giữa giang hà

tình xanh quyến niệm trên tà áo mơ.

 

 27.

 

Đêm xuân em ngủ được không

có buồn khăn lụa áo hồng nệm hoa

còn tôi quên lối về nhà

vào chùa mách Phật em xa tôi rồi.

 

 28.

 

Nửa đêm nghe tiếng chim kêu

ngỡ trăng trở giấc hồn xiêu lạc về

chim ơi dẫu nhạt câu thề

điêu linh nước bạc lòng quê chẳng tà

 

 29.

 

Nửa đêm còn bó gối ngồi

nghe con dế gáy mà ngùi ngùi đau

thương sao tiếng hát ngàn sau

đọc trang khuyết sử nát nhàu tâm hư.

 

 30.

 

Đầm sương rơi rụng mang mang

uổng cơn phù mộng mơ màng chốn duyên

mai ta bỏ núi xuống thuyền

chân tâm rớt lại chưa quên lời thề.

 

 31.

 

Ra sân thăm nụ hoa quỳnh

quỳnh rơi trên đá lặng thinh nguyệt tà

lấy tay vuốt mặt cầm hoa

khói sương bỗng dậy che nhòa tâm tư.

  

32.

 

Nửa khuya tỉnh giấc chốn nào

duềnh quyên bào ảnh xôn xao dặm dài

giấu đi những vết tàn phai

còn dư một cõi lạc loài đời nhau.

 

33.

 

Nửa đêm hoa rụng hiên nhà

vòm đông ngậm hạt trăng tà kêu sương

ngoảnh trông tàn ngọn thiên hương

còn ngờ giấc mộng cuối đường vô âm.

 

 34.

 

Xưa chim bỏ tổ trên rừng

về xuôi biển lạ ngập ngừng rêu rong

chim nay chết rũ bờ sông

dài mây nghiêng ngọn cỏ bồng dửng dưng.

 

 35.

 

Núi hoang gió phủ tàn xiêu

bỗng thương tóc rối phiên chiều bơ vơ

chờ nhau hoa nở bao giờ

buồn con nước chảy ngược bờ chim bay.

 

 36.

 

Từ hôm mưa trổ đòng đòng

dấu nguồn ân ái trăm dòng đã xa

hiên sau nở một nụ hoa

thấy thương nhành cỏ phôi pha ráng chiều.

 

 37.

 

Mưa trên những vòm cây xanh

hai ta lính quýnh chạy quanh tìm đường

đường xa mắt khép trời sương

đường gần mắt mở ta dường lạc nhau.

 

 38.

 

Xin em một đóa hương may

dẫu tiền kiếp chẳng có ngày ăn năn

đêm em ngủ không đắp chăn

bóng tôi sa xuống muốn nằm bên em.

 

 39.

 

Xanh xanh biển xanh một màu

nhẹ êm như những con tàu viễn du

trong tôi đợt khói xa mù

theo làn mây trắng thiên thu mộng vàng.

  

40.

 

Vèo bay cánh nhạn mù khơi

còn ta lấy mảnh mây trời làm riêng

tâm nghe ụp đổ trống chiêng

mà hồn biên tái ngả nghiêng dốc sầu.

 

 41.

 

Hạnh phúc tôi ơi xuống đây

nở đêm trắng rộ cho đầy không gian

đừng hỏi tôi lúc trăng tàn

tôi đang muốn khóc với làn gió thu.

 

42.

 

Nghe trong tôi niềm mênh mang

nghe đâu đây thoảng nhặt khoan tiếng lòng

rơi rơi êm vào hư không

bay bay chiếc lá cuối cùng về đâu.

 

TRỊNH Y THƯ