Đôi mắt giếng xanh tuổi thơ
thảng thốt buổi sáng cao nguyên chợt tỉnh
chiêng chao ghềnh thác lở
ngàn gió quay về rừng trảng xanh
xanh cánh đồng cỏ dại
nắng hoe ươm vàng
vàng dã quỳ đầu non.
Ngày tôi xa đồng cỏ
đồng cỏ hoang vu
thời gian như vạt bụi
phủ lấp niềm vui thanh xuân
phải bước đến tận cùng bờ vực
tôi mới nhận ra trọn kiếp tro phai
chẳng còn gì ngoài một giấc mơ.
Tôi yêu giọt nước lăn tròn trên phiến lá xanh
một đêm mưa trời đất rưng rưng
tiếng hát phù trầm lay động màn sương
khiến tôi như muốn tỏ tình
vậy mà tôi ngại ngần
không muốn hỏi tên em.
Đâu đó những giấc mơ
rớt rụng trong kiếp người
bấy nhiêu năm tôi vẫn hoàn câm nín
tao tác một chốn về.
Tôi yêu bờ hoang cảnh vắng
cho tôi sống với giấc mơ tuổi thơ
có đôi mắt giếng xanh
ném từng viên đá cuội
vào ước vọng tuổi thông vàng.
Vết nứt thời gian nghiệt ngã
tê cứng như niềm đau lúc trở về
ký ức nao nức tưởng
mở tung bao khung cửa
nhưng tôi bàng hoàng vì tất cả
còn lại chỉ là trận bão lá đêm qua.
Tôi sợ những lần chia tay
đồng cỏ dẫn tôi đi xa mãi
mỗi ngày mỗi xa
tôi quên mất lối về
dốc bản khôn cùng dĩ vãng.
Một mai tôi nhắm mắt
chỉ xin ngọn đăng đừng tắt lịm
để tôi nhớ mãi tên người
bởi sau lần từ giã
tôi biết tôi đã đánh mất
đôi mắt giếng xanh tuổi thơ.