1.
Ta niệm phù sinh sương mái tóc,
Nến khuya giọt giọt nhỏ vô thường,
Đì đùng
tiếng pháo khua trừ tịch,
Vang
mãi một miền xa cố hương.
2.
Ta niệm phù sinh nhòa mắt lệ,
Thế kỷ sắp qua một nửa rồi,
Ta vẫn bên trời trông cánh én,
Hay đâu ngày tháng lặng lờ trôi.
3.
Ta niệm phù sinh nghiêng nhánh cúc,
Buông lơi
cánh mỏng gọi phù du,
Xuân đến xuân đi xuân lại đến,
Cõi người đau đáu mãi thiên thu.
4.
Ta niệm phù sinh sầu cỏ áy,
Áo lụa bay chiều ai ngẩn ngơ,
Bến sông ngày ấy nay biền biệt,
Lau lách đìu hiu gió phất phơ.
5.
Ta niệm phù sinh nhầu chiếc lá,
Rồi đây bụi đỏ phủ quanh mồ,
Người xưa biết có còn ai đó!
Ai cười ai khóc với hư vô?
6.
Ta niệm phù sinh mờ băng tuyết,
Sớm khuya vội vã áo lùa khăn,
Túc trái trả hoài mà không hết!
Người hỡi làm sao lánh thế gian?
7.
Ta niệm phù sinh lay cánh
gió,
Một trời mộng ảo khối tình say.
Người tung cánh nhạn trời phương ngoại,
Trăm năm dõi một bóng trăng gầy.
8.
Ta
niệm phù sinh ngùi tụ tán,
Một lần gặp gỡ gió mây bay,
Vẫy tay chia biệt
thành dĩ
vãng,
Bao giờ
trở lại phút giây này?
9.
Ta niệm phù sinh ngời ước mộng,
Quay đầu nhẹ hẫng bàn tay trơn,
Mới hay
nhiều thứ trừ hơn cộng,
Nhân sinh này hỡi có chi tròn?
10.
Ta
niệm phù sinh mòn tuế nguyệt,
Thềm
rêu thăm thẳm nẻo
luân hồi,
Tử sinh rượt đuổi
dường bắt kịp,
Bóng câu mờ mịt vút qua rồi.
11.
Ta niệm phù sinh tròn hơi thở,
Mốt mai
sương khói có phiêu phong,
Cũng chỉ
là một manh áo cũ,
Thản
nhiên trút bỏ bận chi lòng.
12.
Ta
niệm phù sinh xiêu bước nhỏ,
Cho dẫu đường trần lắm bể dâu,
Ta cúi
đầu tri ân tất cả,
Phút an bình lẫn buổi thương đau!
Hạt Cát- Jan 14, 2024