Saturday, August 30, 2025

TRỊNH Y THƯ: Tiếng nói như là kết nối giữa hiện tại với quá khứ

1. Bối cảnh cuộc di dân vĩ đại của loài người

 

Sau nhiều nghiên cứu trong các ngành Khảo cổ học, Nhân chủng học, Di truyền học, ngày nay chúng ta biết là tất cả con người trên mặt đất, mọi màu da sắc tộc, đều là di duệ của giống người Homo sapiens, sau nhiều triệu năm từ loài khỉ, loài vượn tiến hóa mà thành. Giống Homo sapiens xuất hiện ở châu Phi cách nay khoảng 200.000-300.000 năm. Họ bắt đầu từng nhóm di cư ra khỏi châu Phi cách nay vào khoảng 60.000-70.000 năm, có thể là qua eo biển Bab el-Mandeb ở Sừng châu Phi hoặc bán đảo Sinai. Làn sóng này sau nhiều chục nghìn năm đã định cư ở phần còn lại của thế giới và là tổ tiên của tất cả con người hiện đại không phải người châu Phi. Dần dà họ vào Trung Đông và Nam Á. Họ lai giống với người Neanderthal ở Trung Đông và với người Denisova ở châu Á. (Cả hai giống người Neanderthal và Denisova đều đã tuyệt chủng từ lâu). Cách nay khoảng 50.000-45.000 năm họ đến Đông Nam Á và Úc. Người Úc bản địa (aboriginal) là di duệ trực tiếp của những di dân đầu tiên này. Cũng vào khoảng thời gian này họ vào châu Âu và thế chỗ hoặc lai giống với người Neanderthal. Khoảng 40.000-30.000 năm cách nay, họ vào Siberia và Đông Á. Có người ở Bắc Á và Siberia, có người mở rộng sang Trung Quốc, Hàn Quốc và Nhật Bản. Đến 20.000-15.000 năm cách nay, họ vào châu Mỹ qua con đường từ Siberia men theo dải băng Bering (ngày nay là eo biển Bering) trong thời kỳ Băng hà cuối cùng. Họ có mặt ở châu Mỹ, từ bắc chí nam, vào khoảng 13.000 năm cách nay. Họ tỏa ra đại dương vào Châu Đại Dương xa xôi và quần đảo Thái Bình Dương cách nay khoảng từ 3.500 đến 1.000 năm. Tộc Polynesian đến Hawaii, đảo Easter và New Zealand gần đây nhất, vào khoảng 1.000 năm cách nay.

 

Vào khoảng 10.000 năm cách nay, trong thời kỳ Đồ Đá Mới/ Neolithic, con người bắt đầu phát minh ra nông nghiệp. Quá trình chuyển đổi này có thể bắt đầu ở một số nơi trên thế giới một cách độc lập, không ai dạy ai, bao gồm: Trung Đông (ngày nay là Iraq, Syria, Israel và các khu vực xung quanh) vào khoảng năm 9.500-8.500 trước, với các loại cây trồng như lúa mì, lúa mạch và các loại đậu; Trung Quốc, trồng lúa và kê vào khoảng 8.000-7.000 năm trước; Trung Mỹ, ngô, đậu và bí vào khoảng 7.000-5.000 năm trước. Vùng Andes/Amazon, châu Phi cận Sahara, và New Guinea cũng chứng kiến ​​sự phát triển độc lập của nông nghiệp.

 

Nông nghiệp có ý nghĩa gì? Nó quan trọng như thế nào, và ảnh hưởng của nó ra sao đối với biến trình tiến hóa của văn minh con người? Sự khởi đầu của nông nghiệp đánh dấu một trong những thay đổi sâu xa nhất trong lịch sử loài người và biểu thị một số thay đổi quan trọng. Nó chuyển đổi từ cuộc sống du mục sang định cư. Trước khi có nông nghiệp, con người sống nhờ săn bắt hái lượm, thường xuyên di chuyển để tìm kiếm thức ăn. Nông nghiệp cho phép người ta định cư tại một nơi, dẫn đến sự phát triển của làng xã và cuối cùng là đô thị như ngày nay. Nguồn cung cấp thực phẩm ổn định hỗ trợ dân số lớn hơn. Có nhiều thực phẩm hơn khiến dân số gia tăng đáng kể. Sự phát triển của các xã hội theo đó trở nên phức tạp: Thực phẩm dư thừa cho phép chuyên môn hóa lao động dẫn đến chế độ nô lệ và tiền tư bản, hệ thống phân cấp xã hội, thương mại và sự thành lập của các đơn vị nhà nước. Những tiến bộ về văn hóa và công nghệ cũng theo đó phát triển. Chữ viết, toán học và kiến ​​trúc đồ sộ thường theo sau nông nghiệp. Các khu định cư lâu dài cho phép tích lũy kiến ​​thức và văn hóa.

 

Tóm lại, sự ra đời của nông nghiệp cách nay khoảng 10.000 năm đánh dấu sự khởi đầu của nền văn minh như chúng ta biết, làm thay đổi sâu rộng mối quan hệ giữa con người với môi trường, với nhau và với chính thời gian.

 

2. Con người có mặt tại Đông Nam Á từ bao giờ?

 

Căn cứ vào niên biểu trên thì con người đã có mặt ở Đông Nam Á (Miến Điện, Thái Lan, Kampuchia, Lào, Việt Nam) từ 50.000 đến 45.000 năm cách nay, có nghĩa là từ 10.000 đến 15.000 năm trước khi có những nhóm di dân khác tràn vào miền đất ngày nay là Trung Quốc. Đây là điểm rất đáng chú ý cho chúng ta có cái nhìn chính xác hơn về nguồn gốc dân tộc Việt Nam.

 

Người Lạc (vẫn được xem là tổ tiên của 100 triệu dân Việt Nam ngày nay) là giống dân đã có mặt tại đất Bắc Bộ từ nhiều nghìn năm trước hay là người từ nơi khác di cư đến? Câu hỏi này đã được nhiều người tìm kiếm câu trả lời, nhất là trong giới học thuật người Pháp vào đầu thế kỷ XX. Ông Leonard Aurousseau dựa vào một số thư tịch cổ của Trung Hoa cho rằng sau khi nước Việt (của Câu Tiễn) bị nước Sở diệt cuối thời Xuân Thu thì người Việt phải lưu vong xuống miền Giang Nam ở rải rác thành các các nhóm Bách Việt, mà Lạc Việt là một thành phần dân tộc như vậy. Một học giả khác, ông Claudius Madrolle, cho rằng người Lạc là người Mân Việt (vào quãng tỉnh Phúc Kiến ngày nay) do đi thuyền chở hàng hóa xuống buôn bán ở xứ Lê Động (Hải Nam) rồi không trở về quê cũ mà lập nghiệp ở vùng đất mới, lâu ngày thành dân Lạc.

 

Ức thuyết của hai học giả người Pháp nói trên phần nhiều đã bị bác bỏ. Có nhiều giả thuyết khác nữa, nhưng không giả thuyết nào dựa vào chứng cứ mà chỉ là những phiếm đoán mơ hồ, thậm chí hàm hồ, dựa trên những thư tịch cổ xưa không chính xác vì chính những thư tịch đó là do người đời sau viết lại theo những nhận định chủ quan, thiên kiến.

 

Khác với quan điểm thông thường cho rằng người Việt cổ đại là từ phương bắc di dân xuống miền nam, với thuyết “Out of Africa” và những nghiên cứu, khảo sát mới nhất, con người đã có mặt ở vùng Đông Nam Á cách ngày nay khoảng từ 50.000 đến 45.000 năm. Những khai quật gần đây nhất cho biết là suốt thời kỳ Đá Cũ, tại vùng Bắc Bộ và bắc Trung Bộ, đã xuất hiện nhiều bộ lạc sống bằng săn bắt, hái lượm. Họ cư trú trong hang động, mái đá ngoài trời, ven sông suối, trên một địa bàn khá rộng từ Sơn La, Lai Châu, Yên Bái, Bắc Giang đến Thanh Hóa, Nghệ An, Quảng Trị. Các di tích của các bộ lạc hoang sơ này được các nhà khảo cổ học gọi chung là Văn hóa Sơn Vi.

 

Bước sang thời kỳ Đá Mới, do kỹ thuật chế tác đồ đá cải tiến, văn hóa Sơn Vi nhường chỗ cho văn hóa Hòa Bình-Bắc Sơn. Họ mở rộng địa bàn cư trú rải rác suốt Bắc Bộ và bắc Trung Bộ ngày nay.

 

Cách nay khoảng 6.000 đến 5.000 năm, tức là vào hậu kỳ Đá Mới, phần lớn các bộ lạc này đã bước vào giai đoạn nông nghiệp trồng lúa. Theo nhận định của khoa Nhân chủng học thì việc phát minh ra nông nghiệp trên thế giới là tự phát, không ai học ai. Con người lúc đó đã có ít nhiều nhận thức về môi trường xung quanh, và trí khôn họ đủ cho họ tự mày mò tìm kiếm những phương pháp làm ra thực phẩm ngoài việc bắt cá dưới nước hoặc săn bắt, hái nhặt trên cạn. Sự thật là phải mất đến bốn, năm nghìn năm dân Lạc mới hoàn thiện phương pháp canh tác. Và phương pháp của họ không giống các nơi khác, nó là phương pháp mà cho đến đầu thế kỷ XX các dân tộc thiểu số ở Bắc Việt Nam còn dùng.

 

Người Trung nguyên đầu tiên vào đất Lạc đã tỏ ra khá kinh ngạc về lối canh tác này của người dân. Thư tịch cổ của Trung Hoa như sách Quảng Châu Ký chép rằng đất Giao Chỉ có ruộng, theo nước thủy triều lên xuống mà làm. Có lẽ họ tháo nước vào ruộng cho cỏ bị ngâm lũn đi, rồi lại tát nước ra cho cạn và cuốc hay cày lên để trồng lúa. Lối trồng trọt như thế, sử sách Trung Hoa gọi là hỏa canh (cày bằng lửa), thủy nậu (bừa bằng nước). Canh nông thường đi đôi với mục súc, có nhiều chứng cứ người Lạc đã nuôi gia súc như chó, mèo, trâu, bò, dê, lợn, gà.

 

Nói chung, lúc An Dương Vương Thục Phán đem quân xâm lăng đất Lạc thì dân Lạc đã có một nền kinh tế nông nghiệp khá vững vàng, có nghĩa là, đã có một xã hội quy củ, nền nếp. Sử cũ ta gọi đó là nước Văn Lang với họ Hồng Bàng mười tám đời Hùng Vương cùng các sự tích Lạc Long Quân-Âu Cơ, Thánh Gióng, Sơn Tinh-Thủy Tinh, vv. Nhưng đó chỉ là truyền thuyết hoang đường, phần nhiều do người đời sau dựa trên sự tích truyền khẩu rồi thêu dệt thêm ra, khó có thể xem là lịch sử, hoặc dễ dãi hơn, gọi là huyền sử là cùng. Ngay cả cái tên Văn Lang cũng chưa chắc có thật. Có người bảo đó là nước Dạ Lang do đọc sai mà thành Văn Lang. Có người bảo Văn Lang là “người vẽ/xăm mình” vì thấy dân bắt cá dưới nước ở đó có tục “cạo tóc xăm mình”. Tất cả chỉ là ức thuyết, không có gì là xác thực.

 

Tuy nhiên ta có thể hình dung ra được một tổ chức xã hội của cái vùng đất vào thuở hồng hoang đó. Khoa học Nhân chủng cho ta biết trong thời kỳ mông muội và dã man, nhất là sau khi chế độ nông nghiệp đã thành hình và phát triển vững chắc, thì thị tộc là cơ sở, là đơn vị cơ bản của tổ chức xã hội. Có ba hình thái tổ chức xã hội dựa trên cơ sở thị tộc, đó là bào tộc, bộ lạc và bộ lạc liên hiệp. Mỗi bào tộc bao gồm một số thị tộc cùng huyết thống, mỗi bộ lạc lại bao gồm một số bào tộc cùng huyết thống. Và sau cùng là bộ lạc liên hiệp do nhiều bộ lạc liên minh lại với nhau bởi nhu cầu cộng sinh cộng hưởng hoặc vấn đề phòng vệ an ninh. Cái “nước” gọi là Văn Lang ấy có lẽ chỉ là một bộ lạc liên hiệp.

 

3. “Lạc” hay “Hùng”

 

Kỳ thực, vì lúc đó người Việt cổ đại chưa có văn tự nên chúng ta không biết tên gọi “nước” ấy, “dân tộc” ấy là gì. Chữ “Lạc” là do sách sử Trung Hoa đầu tiên viết xuống, và cái giả thuyết về chữ “Lạc” là chuyện khá khôi hài. Có người ở thời hiện đại đưa ra giả thuyết sau: Khi người Trung nguyên đầu tiên vào Bắc Bộ, họ gặp người dân làm ruộng nước ở đấy, và khi biết những người dân này gọi “nước” là “rạc”, họ bèn gọi thứ ruộng ấy là “rạc điền”, tức là “ruộng nước”, nhưng vì âm giọng của họ không có âm “r”, tất cả đều được phát âm thành “l”, nên “Rạc điền” biến thành “Lạc điền” và sau đó họ gọi vua quan trong nước là Lạc Vương, Lạc Tướng, Lạc Hầu, vv, như ta thấy đầy dẫy trong sách vở. Cách giải thích từ “r” biến thành “l” này làm chuyện tiếu lâm mua vui trên bàn nhậu thì được, chứ khó thuyết phục được ai.

 

Một cách nghiêm túc, hàn lâm hơn, Giáo sư Trần Huy Bích giải thích với tôi như sau:

 

“Theo Thủy Kinh Chú, dẫn Giao Châu Ngoại Vực Ký: ‘Đất Giao Chỉ ngày xưa khi chưa đặt thành quận huyện (một cách nói ám chỉ đất ấy chưa thuộc quyền cai trị của triều đình Trung nguyên), đất đai có ruộng lạc (土地有雒田 = thổ địa hữu lạc điền).’ Chữ lạc này tiếng Hoa phát âm là luó, rất giống âm lúa trong tiếng Việt. Người Trung nguyên thấy ruộng trồng lúa, hỏi người địa phương, ‘Đây là ruộng gì?’ Sau khi được trả lời là ‘ruộng lúa’ người Trung nguyên bèn ghi là 雒田 và đọc là luó tián (ruộng trồng luó), đúng với điều nghe được. (Khi chúng ta đọc thành lạc điền theo âm Hán-Việt, chúng ta đã làm sai âm thanh phần nào). Từ chữ lạc điền, tác giả Giao Châu Ngoại Vực Ký đặt thêm những tiếng Lạc dân 雒民 (dân ăn lúa), rồi Lạc Vương 雒王, Lạc Hầu 雒侯, Lạc Tướng 雒將. Tất cả đều từ chữ lúa (luó) mà ra.

 

Các sách cổ của Trung nguyên không thống nhất cách viết chữ luó để chỉ lúaQuảng Châu Ký viết là  交趾有田 (Giao Chỉ hữu lạc điền). Tuy cùng phát âm là luó, hai chữ  雒 và   là những chữ khác nhau. Điều ấy không ngăn được sự kiện tác giả Quảng Châu Ký gọi người Việt cổ là Lạc nhân, rồi từ đó có Lạc Vương, Lạc Hầu, Lạc Tướng. Những tiếng ấy đều do các tác giả Trung nguyên đặt cho những người sống trên đất Việt cổ. Về sau, có thể có học giả Trung Hoa nhận ra những chỗ dị biệt ấy nhưng không thể sửa lại sách xưa.”

 

Ngoài ra, còn có nhiều ức thuyết khác nhằm giải thích sự xuất hiện của chữ “Lạc”, kể cả thuyết cho rằng vật tổ tô-tem của người Lạc cổ đại là giống chim lạc, có thấy trên mặt trống đồng. Nhưng chim lạc là giống chim gì, tại sao lại là vật tổ tô-tem của một giống dân, thì không ai nêu rõ, hơn nữa, tôi thấy hình vẽ con chim gọi-là “lạc” ấy trên mặt trống đồng trông giống con cò nhiều hơn, một giống chim có rất nhiều tại các vùng sông nước Bắc Việt Nam. Nếu bảo cò là vật tổ của dân Lạc thì có lẽ tôi tin hơn, vì nó luôn xuất hiện trong cuộc sống hằng ngày của người dân, trước kia cũng như bây giờ.

 

Thế rồi từ “Lạc Vương” chẳng hiểu vì sao một hôm bỗng biến thành “Hùng Vương”! Và cũng được giải thích là chữ “Lạc” và chữ “Hùng” viết khá giống nhau nên bị nhầm! Trời ạ! Các cụ thầy đồ và các quan ngự sử dài lưng tốn vải suốt ngày ngồi rung đùi ngâm thơ đọc sách thánh hiền mà lại để sai như thế được chăng? Tôi tự hỏi. Đây là quốc hiệu chứ có phải chuyện tiếu lâm tầm phào đâu, mà các cụ có thể tắc trách như vậy được! Thật là cái mớ bòng bong! Chẳng biết đâu mà lần.

 

Xin lỗi quý bạn đọc vì cái tật hay bỡn cợt của tôi. Để trở lại không khí nghiêm túc, tôi lại cầu cứu đến Giáo sư Trần Huy Bích, và được Giáo sư cho biết như sau:

 

Cựu Đường Thư, soạn trong đời Hậu Tấn, năm 945 DL, dẫn sách Nam Việt Chí, nói rằng: ‘Đất Giao Chỉ xưa có quân trưởng gọi là Hùng Vương 交趾之地 […] 舊有君長曰雄王 (Giao Chỉ chi địa […] cựu hữu quân trưởng viết Hùng Vương.)’ Tới đây Lạc Vương đã bị đổi thành Hùng Vương, vì chữ Hùng này  viết khá giống chữ Lạc 雒 trong Giao Châu Ngoại Vực Ký.”

 

Giáo sư Trần cũng cho biết thêm: “Hậu Tấn là một triều đại rất ngắn trong lịch sử Trung Hoa, chỉ được 2 triều vua, cai trị trong 11 năm, từ 936 đến 946 DL. Triều đại này nằm trong giai đoạn Thập Quốc Ngũ Đại, môt giai đoạn hỗn loạn sau khi nhà Đường sụp đổ. Khi ấy Trung Hoa chia thành 10 nước nhỏ, ở phương Bắc có 5 nhà Hậu Lương, Hậu Đường, Hậu Tấn, Hậu Hán, Hậu Chu tranh giành nhau. Cựu Đường Thư soạn năm 945 DL là năm áp chót của nhà Hậu Tấn. Lúc ấy ngoài tác giả có lẽ không ai khác quan tâm đến chuyện vị vua thời cổ của đất Giao Chỉ nên được viết là 雒王 (Lạc Vương) hay 王 (Hùng Vương.) Khi soạn Cựu Đường Thư và gọi các vị vua đầu của đất Giao Chỉ là 雄王 (Hùng Vương) thay vì 雒王 (Lạc Vương) như trong Giao Châu Ngoại Vực Kýcác tác giả của Cựu Đường Thư đã dựa theo cuốn 南越誌 (Nam Việt Chí) của 沈怀远 (Thẩm Hoài Viễn) đời Lưu Tống [420-479 DL].”

 

Vậy người Trung Hoa đầu tiên dùng danh hiệu Hùng Vương để chỉ các vua đầu của đất Việt cổ là Thẩm Hoài Viễn, sống vào thế kỷ V. Lúc ấy Giao Châu còn đang bị đô hộ.

 

Theo một nhà sử học danh tiếng khác cũng trong thời hiện đại là giáo sư Trần Quốc Vượng thì chữ “Hùng” là phiên âm của chữ “Khun”, có lẽ đọc là “Khờ-hun”, một từ cổ trong ngữ hệ Nam-Á, có nghĩa là tù trưởng, thủ lĩnh.

 

Nói chung, sau hai, ba nghìn năm, ta vẫn lúng túng về danh xưng của dân tộc trong thời cổ đại, và có lẽ chẳng bao giờ có câu trả lời thỏa đáng. Cụm từ Lạc-Việt là do người Trung nguyên đặt cho ta, và chúng ta đành ôm lấy nó mà chẳng có chọn lựa nào khác. Trong bài viết này, tôi sử dụng từ “Lạc” để ám chỉ dân tộc ấy. Gọi thế là khiên cưỡng chỉ vì không có cách gọi nào khác cho chính xác hơn.

 

Trở lại thắc mắc “Lạc” hay “Hùng”? Cái nào đúng hơn? Tôi nghĩ tùy bạn thôi. Cả hai đều đúng, và cả hai đều không đúng, cả hai đều do người phương bắc đặt cho ta. Dân gian thì thích chữ “Hùng” hơn vì nghe nó có vẻ… hùng dũng; và hằng năm tôi vẫn được nhắc nhở đi dự lễ Quốc tổ Hùng Vương có các thiếu nữ xinh như mộng mặc áo dài kim tuyến lóng lánh, đội vương miện à-la-mode-Nam-Phương-Hoàng-hậu ca múa lả lướt trên sân khấu nhìn đã mắt, hòa quyện với tiếng nhạc Cha-cha-cha và Bolero nghe đã tai, sau đó được ăn chả giò và mì xào tôm thịt ngon đã miệng.

 

4. “Việt” hay “không-Việt”?

 

Một điều chắc chắn, vào cái thuở hoang sơ ấy người dân không tự gọi mình là “người Việt”. Chữ “Việt” thoạt kỳ thủy là do người Trung nguyên phương bắc đặt ra để gọi một cách tùy tiện và phiếm chỉ tất cả các dân tộc sinh sống ở phía nam sông Dương Tử hoặc từ rặng Ngũ Lĩnh trở xuống, tức là các miền Phúc Kiến, Quảng Đông, Quảng Tây và Bắc Bộ nước ta ngày nay, bất luận các dân tộc ấy có cùng một nguồn gốc hoặc huyết thống hay không. Nó chỉ xuất hiện từ thời Xuân Thu, vì trước đó, vào thời nhà Hạ, nhà Thương, họ gọi các giống dân này là Man. Man hay Việt là một và chỉ là cái tên gộp chung một cách rất mơ hồ, phiếm định, cũng như họ gọi các dân tộc tiếp giáp với họ ở miền Tây Bắc, vùng thảo nguyên Trung Á, là Hồ; hoặc các dân tộc khác ở lưu vực sông Hoài, phía nam sông Hoàng Hà, là Di.

 

Vì nhận định sai lầm nên các sử gia của ta hễ thấy chữ “Việt” là nhận ngay đó là nguồn gốc, tổ tiên dân tộc Việt Nam, thí dụ như trường hợp nước Việt Thường. Các sử gia ta thấy tên Việt Thường trong sách xưa thì cho rằng đó là quốc tổ của giống Bách Việt, và chép truyện Việt Thường hiến trĩ trắng cho vua nhà Chu vào sử. Cố học giả lỗi lạc Đào Duy Anh phản bác luận điểm này; ông cho rằng Việt Thường là một nước chư hầu nhỏ của nhà Chu, nằm khoảng giữa hai nước lớn là Sở và Việt (Câu Tiễn), chứ không phải tiền thân của Lạc Việt hay Lâm Ấp (Chiêm Thành) như nhiều người nhận định sai. Người Việt Thường, cũng như người Việt (Câu Tiễn), do đó, là người Trung nguyên, hoặc đã bị đồng hóa với Trung nguyên từ lâu, chứ không phải tổ tiên chúng ta. Từ rất sớm trong lịch sử, các nước như Sở, Ngô, Việt, và hàng chục các chư hầu nhỏ hơn ở Hoa Nam và Tây Vực đã bị hút sâu vào quỹ đạo văn hóa Trung nguyên. Người Trung nguyên sớm phát minh ra văn tự và vì chiến tranh liên miên nên văn minh và văn hóa họ phát triển rực rỡ. Khi các vua Võ Vương, Văn Vương sáng lập nhà Chu vào khoảng thế kỷ XII TCN, Trung nguyên đã là một đế quốc phong kiến rộng lớn hùng mạnh, văn minh cao độ, học thuật phát triển, và chẳng có gì lạ nếu các dân tộc nhỏ yếu hơn xung quanh lần lượt quy phục họ, sẵn sàng để họ đồng hóa.

 

Chữ “Việt” xuất hiện nhiều từ khi Câu Tiễn nổi lên xưng bá ở vùng Chiết Giang. Theo các thư tịch Trung Hoa cổ thì tổ tiên Câu Tiễn vốn họ Mi, gốc người nước Sở; nói cách khác, họ là người Trung nguyên, sinh sống trong một nước chư hầu của nhà Chu, chẳng dính dáng gì đến đám dân lúc đó đang sống ở vùng Bắc Bộ. Có thể trong đám con cháu của Câu Tiễn, sau khi nước Việt của ông ta bị nước Sở diệt, có kẻ bồng bế kéo nhau sang Bắc Bộ tị nạn, theo thuyết của ông Aurousseau. Hoặc người Mân Việt, thuộc tỉnh Phúc Kiến ngày nay, trong suốt mấy trăm năm có những đợt di cư tìm đất sống mới, trôi giạt vào cửa bể Quảng Ninh, Hải Phòng, vv, và trở thành cư dân vĩnh viễn, theo thuyết của ông Madrolle. Nhưng không hề có chứng cứ gì cho thấy họ là người xây dựng nên cái-gọi-là nước Lạc Việt. Họ là dân Trung nguyên hoặc liên hệ xa gần với người Trung nguyên, đến sinh sống trên vùng đất mà sau này được gọi là Lạc Việt. Đóng góp của họ vào Lạc Việt chỉ xoay quanh các cải thiện kinh tế nhằm nâng cao mức sống và du nhập văn hóa, kỹ thuật mới, nhất là kỹ thuật đúc trống đồng của người Mân Việt.

 

5. Tiếng nói định đoạt cho bản sắc dân tộc

 

Con người cổ đại không ngừng mạo hiểm đi tìm đất sống, như chúng ta ngày nay được biết qua các khám phá mới trong các ngành Khảo cổ và Nhân chủng. Vì vậy, chẳng có gì thái quá nếu ta nhận định rằng vùng Bắc Bộ lúc đó là mảnh đất thu hút nhiều giống dân nhập cư từ nhiều nơi khác đổ về do khí hậu ấm áp, nhiều sông ngòi, đất đai phù sa màu mỡ, lắm bảo vật quý hiếm như ngà voi, sừng tê, châu báu, vv. Theo số liệu của Hán ThưHậu Hán Thư mà giáo sư Lê Mạnh Hùng liệt kê trong bộ sử Nhìn lại Sử Việt của ông, thì vào năm 2 DL (thời Hán thuộc), quận Giao Chỉ có 746.237 nhân khẩu, trong khi quận Nam Hải (tỉnh Quảng Đông ngày nay) chỉ có 94.235 miệng ăn, tức là dân số Giao Chỉ đông gấp bảy lần dân số Nam Hải.

 

Từ trước đó, những cuộc di dân âm thầm kéo dài trong nhiều trăm năm, có lẽ nhiều hơn, và chỉ bùng nổ để lại dấu vết rất lớn trong lịch sử với cuộc xâm lăng của Thục Phán. Nhờ kỹ thuật chế tác nỏ tinh xảo của xứ Thục, Thục Phán đánh chiếm vùng đất này một cách dễ dàng, nhưng chỉ ít năm sau đó, vì không biết giữ tướng giỏi là Cao Thông và khinh nhờn để gián điệp xâm nhập, đánh cắp kỹ thuật làm nỏ, Thục Phán bị Triệu Đà đánh bại. Từ đó phần đất này là nội thuộc của người phương bắc, mãi cho đến hơn nghìn năm sau, Ngô Quyền mới giành lại được chủ quyền đất nước.

 

(Từ lâu, ít nhất là từ giữa thế kỷ XX, nhà Triệu của Triệu Đà đã không được xem là một quốc triều của sử Việt. Điều này đúng, vì Triệu Đà là một tướng Tần, cát cứ ở vùng Hoa Nam dựng lên nước Nam Việt. Nhưng nếu xét từ cùng luận điểm ấy thì nhà Thục của Thục Phán cũng không thể xem là quốc triều, vì Thục Phán là hậu duệ của vua nước Thục (vùng Tứ Xuyên ngày nay), bị nhà Tần chiếm đất, chạy xuống Hoa Nam dựng lên nước Tây Âu.)

 

Lúc Ngô Quyền lên ngôi vua, mở đầu cho thời kỳ tự chủ của dân tộc, thì giang san của họ Ngô khác xưa nhiều, con người cũng đổi khác, không thuần chủng như xưa mà lai tạp rất nhiều. Duy một điều không khác: tiếng nói! Chính tiếng nói đã định đoạt cho bản sắc dân tộc và xác định họ là ai trong cộng đồng nhân loại.

 

Trong bộ sách đồ sộ The History of the Vietnamese/ Lịch sử Người Việt, học giả lỗi lạc người Mỹ K.W. Taylor, khi bàn về nguồn gốc dân tộc Việt Nam, đã cho rằng người Việt nguyên thủy – tức là người Lạc sinh sống rải rác trong vùng Bắc Bộ và bắc Trung Bộ – nói một thứ ngôn ngữ mà thuật ngữ khoa Nhân chủng học/ Dân tộc học gọi là Proto-Viet-Muong. Ngôn ngữ này là một ngữ chi của ngữ tộc Môn-Khmer, vốn xuất phát từ đồng bằng sông Mã (Nghệ An, Hà Tĩnh ngày nay) và dần dà thâm nhập ra Bắc. Nhưng cũng có giả thuyết khác cho rằng người Lạc đến từ vùng đồi núi phía Bắc và phía Tây sông Hồng, họ nói một thứ ngôn ngữ cổ có họ hàng với ngôn ngữ Khmu, một nhánh của Môn-Khmer, mà ngày nay vẫn được các sắc dân thiểu số Bắc Việt Nam và Lào sử dụng. Mặt khác, An Dương Vương Thục Phán và những người Âu (còn gọi là Tây Âu) khi vào chiếm đất đai của người Lạc thì lại nói một thứ tiếng khác, có quan hệ xa gần với ngữ tộc Tai-Kadai. Tiếng này có họ hàng với tiếng Lào và tiếng Thái. Nói chung, tiếng nói của người Lạc lúc đó thuộc ngữ hệ Nam-Á (Austro-Asiatic), khác tiếng Trung nguyên phương bắc vốn thuộc ngữ hệ Hoa-Tạng (Sino-Tibet), thậm chí, nó cũng khác với tiếng nói của các giống dân Bách Việt khác. (Thục Phán khi đem quân vào Lạc Việt ắt phải nhờ thông ngôn mới hiểu người Lạc nói gì.)

 

Muốn biết tiếng nói ấy như thế nào, bao nhiêu phần giống, chỗ nào khác với tiếng Việt ngày nay, có lẽ ta nên tìm đến đồng bào Mường. Tại sao? Vì người Mường ngày nay chính là di duệ hoặc một nhánh bà con xa gần với người Lạc, họ còn giữ được ít nhiều phong tục, tiếng nói, tập quán của tổ tiên. (Người Kinh chúng ta mới là đám con cháu mất gốc.)

 

Ngay nay chúng ta biết cấu trúc và ngữ pháp tiếng Việt khác xa cấu trúc và ngữ pháp tiếng Hán. Điều đáng cho chúng ta suy ngẫm là, vì sao, sau hơn một nghìn năm bị thống trị, bị ép buộc đồng hóa, người Việt không để mất tiếng nói ấy. Trong khi đó, chỉ sau vài ba trăm năm bị người Anglo-Saxon từ lục địa phía nam sang lấn đất, người Celtic (người Anh cổ đại) chỉ còn biết nói tiếng Anglo-Saxon; và gần thời đại chúng ta hơn, người Ireland sau khi bị người Anh đô hộ cũng trong vài ba trăm năm, bây giờ hầu như cả nước chẳng còn ai nói tiếng Ireland. Người thổ dân da đỏ Bắc Mỹ cũng vậy, chỉ sau hơn một trăm năm bị người da trắng khống chế, chẳng mấy ai còn nhớ tiếng nói của tổ tiên mình.

 

Có nhiều yếu tố khiến người Việt không bị người Hán đồng hóa dù bị đô hộ trên một nghìn năm, trong đó, yếu tố tiếng nói là quan trọng nhất. Vì không muốn bị đồng hóa nên không để mất tiếng nói, hay vì không bị đồng hóa do những điều kiện ngoại tại khác nên tiếng nói không bị mất? Khảo sát quan hệ nhân quả đó nằm ngoài phạm vi bài viết và cũng nằm ngoài khả năng người viết, vì vậy xin miễn bàn. Điều thú vị là chẳng những người Việt không bị đồng hóa mà cha ông những người phương bắc nhập cư, như Lý Bôn, Triệu Quang Phục, Phùng Hưng, vv, lại hội nhập với cộng đồng người Việt, trở thành người Việt, họ đứng lên khởi nghĩa chống lại triều đình phương bắc. Những người như các vị anh hùng này là một bộ phận không nhỏ của dân tộc, nhưng thay vì giữ tiếng nói phương bắc của họ, họ nói tiếng Việt. Họ còn có công phong phú hóa tiếng Việt bằng cách tạo ra rất nhiều từ Hán-Việt. Việc này xảy ra vào thời Đường thuộc, nên cách phát âm tiếng Hán-Việt chính là cách phát âm tiếng Hán thời Đường, rất khác với cách phát âm của người Trung Quốc thời nay.

 

6. Vài cảm nghĩ từ bàn viết lữ thứ

 

Việc kết nối với tổ tiên thông qua ngôn ngữ có thể diễn ra ở nhiều cấp độ, bởi ngôn ngữ không chỉ là công cụ giao tiếp mà còn mang theo ký ức, thế giới quan và bản sắc. Dù chỉ chia sẻ được một bộ phận rất nhỏ của ngôn ngữ đó cũng có thể kết nối bạn với thế giới của tổ tiên mình. Ngôn ngữ thường mã hóa các giá trị văn hóa (ví dụ, các thuật ngữ về quan hệ họ hàng hoặc ẩn dụ gắn liền với đất đai, tâm linh hoặc cộng đồng). Bằng cách chia sẻ ngôn ngữ, bạn tái hiện một phần thế giới tinh thần của họ. Đây không hẳn chỉ là một thao tác ngôn ngữ mà còn là việc tham gia vào cùng một nhịp điệu và hình ảnh mà tổ tiên bạn đã trải qua. Ngay cả khi ý nghĩa nguyên thủy không rõ ràng, có những đứt đoạn, phân mảnh mơ hồ, việc nắm bắt nhịp điệu, âm điệu, cú điệu vẫn có thể mang theo sức nặng cảm xúc. Từ ngữ thông dụng thường lưu giữ những lịch sử đã bị lãng quên. Khám phá nguồn gốc của những từ ngữ này có thể tiết lộ cách tổ tiên bạn nhìn nhận bản thân và thế giới của họ. Việc đặt lại hoặc lấy lại tên tổ tiên cũng là một cách mạnh mẽ để hiện thân cho mối liên kết đó. Ngôn ngữ định hình cử chỉ, biểu cảm, thái độ, thậm chí, cả cách liên hệ với khoảng không nghìn trùng im lặng. Bằng cách nói hoặc lắng nghe ngôn ngữ của tổ tiên, bạn có thể nhận thấy sự thay đổi trong tư thế, nhịp điệu suy nghĩ hoặc âm giọng cảm xúc của mình, gần giống như đang sống trong sự hiện diện của họ. Ngay cả khi bạn chỉ biết những đoạn rời rạc, việc sử dụng ngôn ngữ của tổ tiên trong cuộc sống hằng ngày tạo ra một cầu nối sống động. Một lời chào, cách xưng hô với người lớn tuổi, hoặc gọi tên các món ăn bằng ngôn ngữ đó có thể biến những hành động đời thường thành những nghi lễ tưởng nhớ nho nhỏ. Về bản chất, việc kết nối với tổ tiên thông qua ngôn ngữ không phải là sự thông hiểu tuyệt đối mà là về mối quan hệ. Ngay cả một từ, một lời khấn khứa hay một điệu hát cũng có thể đóng vai trò như sợi chỉ dài xuyên suốt kết nối bạn qua nhiều thế hệ.

 

Tôi cảm thấy may mắn vì tôi vẫn có thể kết nối với tổ tiên tôi qua tiếng nói. Nó giúp tôi vững tin hơn vào giá trị những gì tôi hằng tin tưởng và đam mê theo đuổi. Nó phả sức sống vào một người viết lưu vong, cô đơn, tại một bàn viết lữ thứ, cách xa quê hương cả một đại dương rộng lớn.

 

Từ nhận định của giáo sư K.W. Taylor trong bộ sách của ông về người Việt cổ đại, tôi có cảm hứng viết bài này. Đây là một bài tản mạn, không phải một thiên khảo luận, mặc dù đôi lúc tôi có bị sa đà vào những điều tôi thường suy ngẫm. Một trong những điều ấy là, tổ tiên tôi chẳng phải một dân tộc oai hùng gì, họ chẳng để lại một di tích, di chỉ văn minh rực rỡ nào, bốn nghìn năm văn hóa chẳng qua chỉ là một kiểu nói khuôn sáo cũ mòn nhằm vuốt ve tự ái dân tộc, họ chẳng để lại một công trình kiến trúc, thành quách vĩ đại nào, họ chẳng ảnh hưởng bao nhiêu đến sự tiến bộ nói chung của nhân loại, thậm chí, một hệ thống văn tự cũng không có, họ chẳng có một nhân vật kiệt hiệt đầu đội trời chân đạp đất như Đại đế Alexander bên trời Tây hay Tần Thủy Hoàng bên trời Đông, với những chiến tích hiển hách, tên tuổi vang rền cho đến ngày hôm nay. Họ chỉ là những người dân lam lũ cần cù, ngày ngày vắt mồ hôi ngoài đồng ruộng để kiếm miếng ăn. Họ chỉ để lại cho chúng ta vài cái trống đồng trông hay hay, ngồ ngộ. Và tiếng nói.

 

Tiếng nói ấy, dĩ nhiên, theo thời gian thay đổi, tiến hóa nhiều, mỗi thời đại đều có những từ mới nhập vào dòng chính và nhiều từ cũ bị đào thải, không mấy ai sử dụng nữa. Cách diễn tả, biểu hiện, cách phát âm chắc cũng đổi khác, nhưng cái cơ bản của tiếng nói, mà Giáo sư Taylor gọi là Proto-Viet-Muong, vẫn ở nguyên đấy; ví dụ ta nói “Mẹ đi chợ về” chứ không nói “Mẹ về từ chợ.” Trật tự thời gian luôn là yếu tố quan trọng trong tiếng Việt. Tiếng Việt cũng không phải một ngôn ngữ chặt chẽ như tiếng Pháp, hơn nữa, nó phải vay mượn gần như toàn bộ từ vựng cho những khái niệm và ý niệm trừu tượng từ tiếng nước ngoài, như tiếng Hán. Nhưng nó tồn tại sau nhiều nghìn năm, mặc dù có thời nó bị ngăn chặn, rẻ rúng, xem thường. Điều gì khiến nó không bị mai một như rất nhiều tiếng nói khác trên thế giới? Như tiếng Aramaic, ngôn ngữ nói của Đức Chúa Giê-su. Đức tin Đức Chúa rao giảng lan tỏa khắp thế gian suốt hơn hai nghìn năm qua, nhưng thử hỏi tiếng nói của Ngài thì còn ai biết nữa không.

 

Tôi mong được bạn trả lời cho câu hỏi trên. Trong lúc chờ đợi bạn cho tôi câu trả lời, tôi tiếp tục nói chuyện với tổ tiên tôi bằng thứ tiếng nói tuy bất toàn nhưng lại rất gần gũi với trái tim tôi.

 

– Trịnh Y Thư

(08/2025)

 


Friday, August 29, 2025

PHAN TẤN HẢI: Đọc Ngô Thế Vinh Sau Thời Đốt Sách

Nguồn: VIETBAO online

Bìa sách “Creative World Of South Vietnam And Overseas 1954 - To The Present - Volume 1


Tôi luôn luôn nhớ tới những trận đốt sách ở Miền Nam Việt Nam sau năm 1975, mỗi khi nhớ tới các công trình nghiên cứu của Võ Phiến, Nguyễn Mộng Giác, Ngô Thế Vinh... Họ không phải là những người chữa lửa. Thực sự, họ cũng là nạn nhân của một thời hậu chiến, khi các tác phẩm của họ cũng bị chính quyền mới thu vét để đốt. Họ là những người nhặt lại từ các trang giấy bị thiêu rụi để thu thập, tái hiện và lưu giữ các tác phẩm văn học Miền Nam trước 1975.


Tôi còn nhớ một kỷ niệm với nhà văn Vũ Huy Quang, thời chưa có Internet, tôi được anh chở tới thị trấn Laguna Beach, vào một tiệm sách nhỏ nơi ven biển, tiệm sách Fahrenheit 451 Bookstore. Anh nói rằng tiệm này chuyên bán sách cấm. Bấy giờ tôi mới biết rằng nhiều sách bị cấm tại nhiều nơi tại Hoa Kỳ. Đó là điều kỳ lạ. Ngay cả trong thời Chiến Tranh Lạnh, khi sách về chủ nghĩa cộng sản được bán trong các tiệm sách, được lưu giữ trong thư viện công và được dạy tại các đại học Mỹ, nhiều sách chúng ta cứ nghĩ là đời thường lại bị cấm lưu hành tại nhiều học khu bảo thủ.

Thí dụ, cuốn tiểu thuyết "Bắt Trẻ Đồng Xanh" do Ni sư Trí Hải dịch từ cuốn "The Catcher in the Rye" của nhà văn J.D. Salinger. Bản Việt dịch được ưa chuộng tại Miền Nam VN từ trước 1975. Nhưng tại Hoa Kỳ, nguyên bản "The Catcher in the Rye" đã bị cấm hoặc hạn chế tại nhiều học khu Hoa Kỳ trong thập niên 1950s và 1960s, và thậm chí tiếp tục gây tranh cãi đến tận ngày nay. Lý do vì cậu thiếu niên Holden Caulfield, nhân vật chính, sử dụng nhiều từ ngữ bị xem là tục tĩu. Một số cảnh bị cho là không phù hợp với lứa tuổi học sinh, như cuộc gặp với gái mại dâm (dù không có quan hệ tình dục). Cuốn sách bị xem là “phản gia đình”, “phản tôn giáo”, và “phản giáo dục”. Cậu Holden bị xem là một hình mẫu xấu cho thanh thiếu niên — nổi loạn, nói dối, uống rượu, hút thuốc, và hoài nghi xã hội.

Năm 1954 là khởi động nỗ lực đầu tiên nhằm loại bỏ sách khỏi trường học ở Marin County, California. Sau đó là Los Angeles, Baltimore, Boston, Buffalo, Port Huron, và nhiều nơi khác. Từ 1961 đến 1965, có ít nhất 18 nỗ lực cấm sách tại các trường trung học trên toàn quốc. Một giáo viên ở Tulsa, Oklahoma bị sa thải năm 1960 vì dạy sách này — sau đó được phục chức. Bây giờ có Internet rồi, có rất nhiều cậu thiếu niên loạn hơn cậu nhóc trong truyện kia. Nhưng sách vẫn còn bị cấm ở vài học khu.

Nhan đề tiệm sách mà nhà văn Vũ Huy Quang đưa tôi tới cũng là một cuốn sách gợi nhiều suy nghĩ. Thời đó, tiếng Anh của tôi không lưu loát như bây giờ, gặp những chữ khó là cứ phải mở tự điển ra xem. "Fahrenheit 451" là một tiểu thuyết của tác giả Hoa Kỳ Ray Bradbury, xuất bản lần đầu năm 1953, ghi nhận về một xã hội tương lai, nơi sách vở bị cấm và "lính cứu hỏa" sẽ đốt sách. Nhân vật chính là Guy Montag, một lính cứu hỏa, người mở đầu cuốn sách bằng câu nói: "Thật là một niềm vui khi được đốt sách."

Một điểm cần chú ý rằng nhiệt độ 451 độ Fahrenheit (tương đương 233°C) là nhiệt độ mà các trang giấy trong sách tự động bốc cháy.

Cũng không xa lắm đâu. Chỉ mới năm 2022 thôi, tức là cách nay ba năm. Bản tin NBC ngày 4 tháng 2/2022 kể rằng Greg Locke, mục sư trưởng tại Nhà thờ Kinh thánh Global Vision, đã tổ chức một sự kiện đốt sách --- khuyến khích giáo dân ném những cuốn sách như "Harry Potter" và "Twilight" vào lửa để lên án những gì ông mô tả là tài liệu "ma quỷ". Mục sư gọi các sách này là trò phù thủy. Họ cho ném sách vào một đống lửa lớn trên bãi đậu xe của nhà thờ ở Mount Juliet, Tennessee. Mục sư Greg Locke nổi tiếng với các phát ngôn chống vaccine và ủng hộ cựu Tổng thống Donald Trump. Thực tế, chúng ta khổng hiểu chính xác các sách này chống Kitô giáo như thế nào.

Bạn có thể xem video dài 2:03 phút về cuộc đốt sách năm 2022 ở đây:

https://www.youtube.com/watch?v=fymQ9I5VkzQ

Việt Nam mình cũng từng có những cuộc đốt sách. Nhà thơ Trịnh Y Thư trong bài viết nhan đề “Văn Chương Trên Giàn Hỏa Thiêu” in trên Việt Báo ngày 25/02/2022 ghi rằng Học giả Nguyễn Hiến Lê thuật lại chuyện đốt sách trong bộ Hồi Ký của ông xuất bản năm 1988 tại Mỹ, như sau:

 “Một trong những công việc đầu tiên của chính quyền [Cộng sản] là hủy tất cả các ấn phẩm (sách, báo) của bộ Văn Hóa ngụy, kể cả các bản dịch tác phẩm của Lê Qúy Đôn, thơ Cao Bá Quát, Nguyễn Du; từ điển Pháp, Hoa, Anh cũng bị đốt. Năm 1976 một ông thứ trưởng văn hóa ở bắc vào thấy vậy, tỏ ý tiếc. Nhưng ông thứ trưởng đó có biết rõ đường lối của chính quyền không, vì năm 1978, chính quyền Bắc chẳng những tán thành công việc hủy sách đó mà còn cho là nó chưa được triệt để, ra lệnh hủy hết các sách ở trong Nam, trừ những sách về khoa học tự nhiên, về kỹ thuật, các từ điển thôi. Như vậy, chẳng những tiểu thuyết, sử, địa lý, luật, kinh tế, mà cả những thơ văn của cha ông mình viết bằng chữ Hán, sau dịch ra tiếng Việt, cả những bộ Kiều, Chinh Phụ Ngâm… in ở trong Nam đều phải hủy hết ráo…”

Hậu quả những cuộc đốt sách là ký ức văn học sẽ bị xóa trắng trong lịch sử dân tộc. Bên thắng cuộc muốn viết gì thì viết, muốn vu khống bên thua cuộc những gì cũng được, bởi vì chứng cớ văn học, chỉ còn là tro bụi.

Tuy nhiên, nếu bạn để ý, nhà văn/bác sĩ Ngô Thế Vinh nhiều năm nay đã viết về một di sản văn học Miền Nam Việt Nam mà nhà nước CSVN đã cố ý biến thành tro, thành than, thành bụi sau các cuộc đốt sách. Nhiều bài đã được nhà văn Eric Henry dịch sang tiếng Anh. Tác phẩm tiếng Anh này nhan đề “Creative World Of South Vietnam And Overseas 1954 - To The Present - Volume 1” đang lưu hành trên mạng Amazon từ tháng 7/2025, trên đó ghi tác giả là Ngô Thế Vinh và dịch giả là Eric Henry. Sách có thể tìm ở đây:

https://www.amzn.com/B0FJ2Z9ZRH/

Nơi trang Mục Lục (trang 9) và nơi Lời Giới Thiệu của Dịch Giả (trang 13-19), cho biết các bài viết là về các văn nghệ sĩ Miền Nam VN và tác phẩm của họ (nơi đây, chúng ta tóm lược như sau):

- Mặc Đỗ (1917 – 2015): nhà báo, tiểu thuyết gia, nhà văn truyện ngắn và dịch giả.

- Như Phong (1923 – 2001): tiểu thuyết gia, chuyên gia về các vấn đề cộng sản ở Bắc Việt.

- Võ Phiến (1925 – 2015): nhà tiểu luận, nhà văn truyện, nhà sử học văn học và biên tập viên.

- Linh Bảo (1926 – 2024): một trong những nhà văn nữ đầu tiên của VN, tiểu thuyết gia, nhà văn tài năng, nhà báo tự do, nhà hoạt động nữ quyền.

- Mai Thảo (1927 – 1998): tiểu thuyết gia, nhà văn truyện ngắn, nhà thơ và là người sáng lập kiêm biên tập của tạp chí tiên phong Sáng Tạo.

- Dương Nghiễm Mậu (1936 – 2016): tiểu thuyết gia, nhà văn truyện ngắn, nhà tiểu luận.

- Nhật Tiến (1936 – 2020): tiểu thuyết gia, nhà văn truyện ngắn, nhà viết kịch.

- Nguyễn Đình Toàn (1936 – 2023): nhà thơ, tiểu thuyết gia, nhà văn truyện ngắn, nhạc sĩ và người dẫn chương trình phát thanh.

- Thanh Tâm Tuyền (1936 – 2006): tiểu thuyết gia, nhà văn hư cấu và nhà viết kịch, và cũng là một nhà thơ.

- Nguyễn-Xuân Hoàng (1937 – 2014): tiểu thuyết gia, nhà văn truyện ngắn, nhà tiểu luận và biên tập viên.

- Hoàng Ngọc Biên (1938 – 2019): nghệ sĩ, họa sĩ, nhà thơ, tiểu thuyết gia, học giả về Proust, dịch giả và nhạc sĩ.

- Đinh Cường (1939 – 2016): họa sĩ, nhà thơ và giảng viên hội họa.

- Nghiêu Đề (1939 – 1998): họa sĩ, nhà thơ.

- Nguyên Khai (1940 –): họa sĩ.

- Cao Xuân Huy (1947 – 2010): sĩ quan TQLC, nhà văn, hồi ký chiến tranh.

- Phùng Nguyễn (1950 – 2015): nhà văn truyện ngắn, nhà tiểu luận và blogger.

- Phạm Duy (1921 – 2013): nhạc sĩ, nhà viết lời, nhà nghiên cứu âm nhạc và người viết hồi ký.

- Eric Henry (1943 –): học giả người Mỹ chuyên về văn hóa TQ và VN, dịch giả của tập sách này. Đã thực hiện bản dịch tiếng Anh bốn tập hồi ký của Phạm Duy.

- Phạm Biểu Tâm (1913 – 1999): bác sĩ phẫu thuật, giáo sư y khoa, Khoa trưởng trường Đại học Y khoa Sài Gòn.

- Phạm Hoàng Hộ (1929 – 2017): nhà khoa học - thực vật học.

Như thế là xong Tập 1.

Dự kiến, Tập 2 đang tiến hành dịch. Nhưng các bản tiếng Việt đã được nhà nghiên cứu văn học Ngô Thế Vinh hoàn tất. Dự kiến (và dĩ nhiên, có thể sẽ có thêm) cuốn sách thứ hai về Chân dung Văn Học Nghệ Thuật & Văn Hóa đề cập đến 17 nhân vật khác (Nguyễn Tường Bách & Hứa Bảo Liên, Hoàng Tiến Bảo, Tạ Tỵ, Trần Ngọc Ninh, Lê Ngộ Châu, Nguyễn Văn Trung, Dohamide, Lê Ngọc Huệ, Nghiêm Sỹ Tuấn, Đoàn Văn Bá, Mai Chửng, Trần Hoài Thư & Ngọc Yến, Phan Nhật Nam, Võ Tòng Xuân, Trần Mộng Tú và John Steinbeck).

Nghĩa là, sau khi nhà nước CSVN đốt sách, nhiều thập niên sau đã có một số tàn tro được nhà nghiên cứu Ngô Thế Vinh ghép lại để thực hiện 2 tập Chân dung Văn Học Nghệ Thuật & Văn Hóa, mà dịch giả Eric Henry đã dịch xong và phát hành Tập 1.

Sẽ có một chút ngậm ngùi, khi bạn mở ra các trang sách của  “Creative World Of South Vietnam And Overseas 1954 - To The Present - Volume 1” nơi trang 11 (sau trang Mục Lục và trước Lời Giới Thiệu của Dịch Giả.

Hai câu trích của Nguyễn Du và Vũ Hoàng Chương nơi trang 11 đều được Eric Henry dịch sang tiếng Anh.

Câu thơ của Nguyễn Du là: Văn chương vô mệnh lụy phần dư.

Câu thơ của Vũ Hoàng Chương là: Thi thư dù lửa bạo Tần có thiêu?

Cả hai câu đều nói tới những cuộc đốt sách. Dĩ nhiên, không phải chuyện tự nhiên trang sách nóng tới độ tự bốc lửa để thành tro.

Lệ thường, khi nhắc tới bài thơ Độc Tiểu Thanh Ký của Nguyễn Du, thường được các nhà văn Việt Nam trích dẫn là hai câu cuối: Bất tri tam bách dư niên hậu / Thiên hạ hà nhân khấp Tố Như? (Không biết rồi ba trăm năm sau, thiên hạ có ai sẽ khóc Tố Như (Nguyễn Du) này chăng?). Tuy nhiên, nhà văn Ngô Thế Vinh lại trích câu:  Văn chương vô mệnh lụy phần dư (Văn chương không có số mệnh mà cũng bị liên luỵ, bị đốt đi và còn sót lại một vài bài).

Hiển nhiên, chúng ta tin rằng những cuộc đốt sách ở Việt Nam sau năm 1975 hẳn là một nguyên do để nhà văn Ngô Thế Vinh thực hiện các bài chân dung văn nghệ sĩ và tác phẩm này. Nhưng tác giả Ngô Thế Vinh chỉ chọn viết về các tác giả ông trực tiếp có giao tình, quen biết. Do vậy, bút pháp họ Ngô khi viết không hề có vị trí xa cách, không hề có kiểu giáo sư văn học nghiên cứu nhìn từ xa. Tất cả đều có nhiều hình ảnh mà nhà văn Ngô Thế Vinh hoặc chụp chung, hoặc hình riêng tư khác được gia đình các văn nghệ sĩ trong sách cung cấp. Nghĩa là, sách này có rất nhiều chi tiết riêng, và thân cận.

Nếu bạn là thế hệ trẻ và không hề có ký ức gì về những cuộc đốt sách ở Miền Nam, bạn nên xem một video của Luật Khoa Tạp Chí nói tổng quan về những cuộc đốt sách ở Miền Nam,  video dài 10:15 phút:

https://www.youtube.com/watch?v=_mjoRthhK_s

Đúng ra, đốt sách không phải chuyện gì lạ với lịch sử nhân loại. Những lần đốt sách nổi bật trong lịch sử là thời:

-- Tần Thủy Hoàng (Trung Quốc, năm 213 trước Tây lịch TCN): Đốt sách, chôn Nho

-- Phát xít Đức (1933): Đốt sách tại quảng trường Berlin, thanh lọc tư tưởng “phi tinh thần Đức”, tiêu hủy sách của Freud, Zweig, Heine…

-- Liên Xô (1922–1939):   Tiêu hủy hàng triệu sách “phản động” trong khi khủng bố trí thức.

-- Trung Quốc, thời Cách mạng Văn hóa (1966–1976): Hồng Vệ binh đốt sách.

-- Việt Nam sau 1975: Đốt sách miền Nam, cấm lưu hành sách trước 30/4/1975.

Đó là những trận đốt sách lớn. Tại Hoa Kỳ, như vụ đốt sách ở Tennessee năm 2022 thì không thấm gì so với các chiến dịch đốt sách ở TQ, Đức, Liên Xô, VN... Chỗ này cũng nên suy nghĩ: hành vi Tổng Thống Trump tấn công các đại học Mỹ, đòi hỏi càn quét tư tưởng DEI (Đa dạng, Bình đẳng, Hội nhập), hay là yêu cầu xóa các vết tích liên hệ tới những xấu xa của thời Hoa Kỳ duy trì chế độ nô lệ da đen có thể xem là một hình thức đốt sách hay không? Chỗ này không thấy lửa, nhưng cũng là đề tài để tranh luận.

Nếu bạn vào Amazon, nơi lưu hành sách “Creative World Of South Vietnam And Overseas 1954 - To The Present - Volume 1”, bạn sẽ thấy có một vài độc giả nhận định bằng tiếng Anh.  

Nơi đây, trong phần “Customer reviews” ở Amazon, chúng ta thấy có nhận định của Chinh Duy Nguyen (có lẽ là học giả Nguyễn Duy Chính). Chúng ta dịch nhận định tiếng Anh này ra như sau:

Cuốn sách này là một kho tàng thông tin quý giá, hiếm có và chân thực, khắc họa sống động hơn một thế hệ nhà văn miền Nam Việt Nam. Bản dịch của Tiến sĩ Eric Henry bám sát bản gốc, mặc dù không thể tránh khỏi việc một số chi tiết đậm nét văn hóa Việt Nam không thể được truyền tải trọn vẹn. Tuy nhiên, đây vẫn là một nỗ lực đáng khen ngợi của một học giả nước ngoài hết lòng vì văn hóa Việt Nam. Một cuốn sách rất đáng để sở hữu trên kệ sách của bất kỳ ai vẫn còn lưu giữ ký ức về một giai đoạn lịch sử đang dần chìm vào quên lãng.”

Đối với các độc giả tiếng Việt, hai tác phẩm sau đây của nhà văn Ngô Thế Vinh rất nên có trong tủ sách gia đình, cũng đã lưu hành ở Amazon.

-- Chân Dung Văn Học Nghệ Thuật & Văn Hóa - Tập 1

https://www.amzn.com/B0DC2C4W56/

Lời giới thiệu trên Amazon là: "Chân Dung Văn Học Nghệ Thuật & Văn Hóa: Đây là một công trình mang tính “hợp tuyển tác giả / anthology” vừa công phu vừa mang tính sử học của nhà văn Ngô Thế Vinh. Với chân dung mười sáu văn nghệ sĩ và hai nhà văn hóa được giới thiệu trong sách là những nhân vật lừng danh trong nền văn học miền Nam Việt Nam trước 1975 và ở hải ngoại sau này. Qua công trình này, bạn đọc sẽ “gặp” những khuôn mặt tiêu biểu, những người đã có những đóng góp mang tính định hình cho 20 năm văn học miền Nam 1954–1975. Công trình này, tự nó, là một đóng góp quan trọng và có ý nghĩa lâu dài nhằm gìn giữ những tinh hoa của văn học nghệ thuật miền Nam cho các thế hệ mai sau."

-- Chân Dung Văn Học Nghệ Thuật & Văn Hóa - Tập 2

https://www.amzn.com/1088025714/

Lời giới thiệu trên Amazon là: "Tuyển tập II: Chân dung văn học nghệ thuật và văn hoá" là một công trình mới của nhà văn Ngô Thế Vinh, giới thiệu 15 văn nghệ sĩ và nhà văn hoá thành danh thời trước 1975 ở miền Nam Việt Nam. Những tác phẩm, chân dung và chứng từ trong tuyển tập này minh chứng cho một nền văn nghệ nhân bản, năng động và đột phá đã bị bức tử sau biến cố 30/4/1975. Do đó, tuyển tập là một nguồn tham khảo quý báu về di sản của nền văn nghệ và giáo dục thời Việt Nam Cộng Hoà."

Thần thoại Ai Cập có hình ảnh chim phượng hoàng sống lâu ngàn năm, và khi chết thì lửa tự thiêu đốt, và sau đó phượng hoàng tái sinh trong lửa. Nền văn học của Miền Nam Việt Nam trước 1975 là xuất phát từ nền giáo dục tự do, khai phóng và nhân bản: tự thân nền văn học này đã là lửa để sẽ thiêu cháy những u mê, cuồng bạo.

Và khi phe thắng cuộc đem lửa nhà bếp tới để thiêu đốt những cuốn sách đã mang sẵn những ngọn đuốc thiêng của dân tộc và ngôn ngữ Việt... đó là khi những cánh chim phượng hoàng văn học Miền Nam sẽ trở thành bất tử.

 PHAN TẤN HẢI